Phần 6Thấy cậu bé lo lắng mọi việc cho cô một cách tận tình, Hoan
vui bụng lắm. Cô nhắn nhủ nó : cháu đi ngủ trước đi, để mặc
cô, cô còn lo soạn và chấm bài rồi mới đi nằm được. Cô đoán
thằng bé chắc là mệt vì cả ngày lăng xăng phụ giúp cô. Đứa
bé lí nhí cám ơn rồi về chỗ cô đã chỉ định cho nó. Chả mấy
chốc đã nghe tiếng thở đều đều vang lên.
Hoan ngồi ở bàn tẩn mẩn đọc các bài văn của học trò, ghi
những nhận xét vào ô lời phê của giáo viên và cất riêng
những tập viết hay để mai sẽ giảng cho học sinh. Đêm càng
lúc càng âm thầm, từng tiếng động dù nhỏ cũng nghe vang vọng
rất rõ. Hoan chợt nhận ra tiếng hai con thằn lằn rượt đuổi
nhau trên vách khiến cô quẳng bút ngồi nhìn theo.
Cái con chạy trước dù ba chân bốn cẳng vẫn lính quính, ríu
cả thân hình lại để đến nỗi con chạy sau chộp được. Rồi Hoan
thấy con sau phủ lên con trước và đuôi con này vểnh lên đập
phạch phạch liên tu bất tận. Hai con xoắn lấy nhau một lúc
thì nhả nhau ra và mỗi con chạy ngược một hướng.
Cuộc sống tình dục của con vật dản dị như vậy, chẳng buộc
ràng, chẳng trách nhiệm, sau nhu cầu đường ai nấy đi, cùng
lắm sau đó con cái mang thai sinh ra những cái trứng bé xíu,
còn số phận nở không nở thì chẳng ai tìm hiểu xa hơn cho
nhọc phí sức. Còn con người thật rắc rối quá chừng, lúc nào
cũng bổn phận, điều tiếng, dư luận và ràng buộc đến cùng cực
nhiêu khê.
Người nam nào tìm đến giới nữ đều có một yêu cầu y hệt như
nhau. Trước thì giữ gìn, e lệ cầu mong người nữ để ý đến
mình. Khi cá đã cắn câu thì chờn vờn bóng bẩy, xa xôi ỡm ờ,
mung lung ướm hỏi, vòng vây tưởng là buông lơi mà thít chặt
lại dần, đến một lúc nào đó thì huỵch toẹt xấn xổ bộc bạch
ra.
Hoan thấy mệt mỏi quá đáng. Người yêu một thời của cô cũng
không thoát khỏi sự hồ đồ thường lệ đó. Trước sau gì cô cũng
sẽ thuộc về anh ta, lễ nghi xong thì cô đâu từ chối lời anh
yêu cầu. Vậy mà anh xốc nổi quá đáng chỉ muốn xơi tái cô
trước rồi tới tính chuyện tiến đến hôn nhân sau.
Ngẫm cho kỹ cô cũng dự một phần vào việc khuyến khích anh để
đến nỗi xảy ra nông nỗi. Hôm ấy anh đến thăm cô nhiệt tình
phơi phới. Cô thấy vui theo anh, dí dỏm hỏi điều gì làm anh
phấn chấn như thế. Anh khen cô sát rạt, một hai bảo thấy cô
đẹp và duyên dáng vô cùng.
Người nữ nào được trai khen mà chẳng thích. (Truyện từ
CõiThiênThai.com) Vì vậy nên hơ
hỏng không chú ý. Anh xun xoe tiến lại gần cô và cầm lấy bàn
tay mà đưa lên hôn vào mu bàn tay một cái. Vừa hôn anh vừa
nhìn chăm chú mặt cô và tiến xa thêm một bước. Anh líu lo
hôn mu bàn tay và xê dịch miệng lên cao dần cánh tay cô.
Nụ hôn như con ong hút nhụy hoa, chân và ngòi dính đầy phấn,
gieo rắc sự gờn gợn lên cô. Cho nên anh tưởng là cô ưng chịu.
Chỉ khi mặt anh sát cạnh da mặt cô, hơi thở anh chờn vờn và
bất chợt anh ngấu nghiến hôn dày vò lên môi cô thì cô mới
nhận ra đã muộn. Cô cố đẩy anh ra và khuyên anh nên dè dặt
nhưng anh không còn biết phải trái chi nữa.
Dục vọng đang bùng lên mãnh liệt, anh ôm xiết cô trong vòng
tay, cố chiếm hữu cặp môi cô mà hôn. Cô hổn hển quay mặt đi,
anh bám theo như cái bóng, môi anh trượt tới trượt lui nơi
má cô, gây vô cùng khó chịu. Hai tay anh lúc này cũng múa
loạn xạ, hết gò lấy bả vai cô lại nhoáng nhoàng ở phía sau
lưng, cái áo cô đang mặc bị vò nhàu nhĩ hết.
Hoan giận lắm, anh đã coi thường cô quá đáng. Anh coi cô như
một món hàng nên cô giận anh vô cùng. Cô càng vùng vẫy đẩy
anh ra, anh nào còn biết liêm sỉ gì nữa. Bàn tay anh đã cố
tình chạm vào ngực cô và xoa bóp liên tục ngoài vải áo. Cô
đạp mạnh lên bàn chân để anh đau mà buông cô, nhưng khi con
người đã mất lý trí thì đâu chịu ngưng lại.
Cô thấy đôi mắt anh đỏ ngầu, anh loạng choạng định đè cô ngã
xuống chiếc ghế cạnh đó. Bàn tay anh đã nắm được cổ áo dài
cô mặc và giật mạnh ra. Tiếng nút bóp kêu tách rất thanh gọn
nhưng cô nghe như bản án cuối cùng chấm dứt cuộc tình. Cô
không nương nhẹ nữa bất thần huých đầu gối vào hạ bộ anh
khiến anh đau điếng buông rời cô.
Hoan được dịp mắng nhiếc anh tàn tệ. Cô dùng những lời chua
cay xỉ vả anh và giận dữ đuổi anh ra khỏi phòng. Anh như
người say bừng tỉnh, nài nỉ sự tha thứ nơi cô, nhưng cô
không thể dung tha cho anh nữa. Cuộc tình chấm hết, cô buồn
bực vô cùng.
Bây giờ, mỗi khi nhớ lại, cô còn giận. Cơn giận làm cho cô
nhìn đâu cũng thấy khó tin trên đời có sự tôn trọng nhau. Có
lúc cô đã nghĩ hơi quá khích về phái nam và khẳng định phần
lớn họ đều có vẻ muốn lợi dụng phụ nữ. Ý tưởng này khiến cô
thủ cẳng như bình, một hai không để một bóng dáng phái nam
nào xen vào cuộc sống thường nhựt của cô. Có thể nói câu
châm ngôn “ trợt vỏ dưa, thấy vỏ dừa cũng sợ “ rất đúng với
tâm trạng cô sau lần thất bại này.
Cô hoàn tất mọi việc rất khuya. Cô xếp gọn chồng vở và các
học cụ cho ngày mai và đi nghỉ. Cô bước qua chỗ cậu bé, thấy
nó nằm thu hai tay kẹp vào đùi, ngủ mê man, cô nhói lên một
lòng thương. Tội nghiệp đứa bé hẳn chưa tin được có một nơi
yên ngủ nên thế nằm của nó vẫn chưa xa những ngày thui thủi
ngủ xó chợ vỉa hè.
Cô nhẹ nhàng kéo tấm đắp bị thả rơi để ủ ấm cho nó. Cô những
muốn cúi xuống hôn lên trán nó để tỏ tình nhũ mẫu thương con
song lại sợ đánh thức nó dậy. Cô đi nhẹ về giường, ngả nằm
xuống và lim dim cặp mắt.
Lại một đêm trằn trọc. Tiếng thằng bé ngủ mớ kêu oai oái
từng lúc càng làm cho Hoan khó chợp mắt. Cô dợm ngồi lên mấy
lần định để ra xem sự thể của thằng cháu ra sao, nhưng một
nỗi sợ len lén nào đó làm cô chần chừ. Cô nghĩ đến ám ảnh
đêm trước, cô không rõ những thôi thúc đó có thực chăng,
nhưng dù sao đứa bé cô nhận nuôi cũng là phái nam, sợ sự dễ
dãi của cô sẽ khiến nó hiểu lầm.
Cô bị dằn vặt giữa hai thái độ, để mặc nó trăn trở với những
giấc mơ sợ sệt thì không đang, còn cô đến lay tỉnh và ủi an
thì liệu điều gì sẽ tiếp đến. (Truyện từ CõiThiênThai.com) Cô nằm im nhìn lên trần nhà
lòng xáo động vô vàn. Thằng bé ú ớ dữ quá, như đang bị ma đè
hay quỉ ám gì đó. Hai tay nó cứ chao chao vờn đưa lên không
trung, hai chân co giật đạp vung dữ dội.
Nó lúng búng thét kêu gì đó trong họng, những tiếng rè rè
không rõ. Tựa như có một cái lưới đang phủ quấn lấy nó và nó
đang hết sức vùng vẫy để thoát ra. Chỉ tới khi Hoan thấy đứa
bé vật vã kịch liệt thì cô mới choàng dậy chạy đến với nó.
Cả người nó ướt đẫm mồ hôi, tay chân lạnh cóng, mắt hớt hải
vì khiếp đảm. Đột nhiên cô cũng thấy nỗi sợ vu vơ như nó.
Cô cố lay cho nó tỉnh, nó vẫn mê sảng kêu la : xin đừng đánh
tôi, để tôi đi, tôi không biết đây là chỗ của anh, tha cho
tôi. Thì ra thằng bé ám ảnh vì bị ăn hiếp trong những ngày
ngủ vạ vật ngoài phố. Hoan thấy thương và tội cho nó vô ngần.
Cô ôm chặt nó vào vòng tay, nói huyên thuyên : không, em
đang ở nhà cô, chẳng ai đánh đuổi em đâu, em đừng sợ.
Thằng bé vẫn giãy đạp, nó thét lên : tôi van xin anh rồi,
đừng đánh nữa, buông tôi ra để tôi chạy đi. Hoan lại phải
nén chặt nó vào người, lẳng ru nó để dần dần nó tỉnh. Một
lúc sau nó mới hoàn toàn nguôi ngoai, mắt nó vẫn còn đầm đìa
lệ. Nó ngơ ngác mở đôi mnắt tròn xoe nhìn cô. Hoan dịu dàng
hỏi nó : em tỉnh chưa, em mơ gì mà sợ sệt thế.
Thằng bé ôn tồn kể : nó bị một người nào đó đánh đạp vì nó
dành mất chỗ ngủ của anh ta. Nó chắp tay lạy van nhưng người
đó không tha, lại còn toan đập cho nó chết. Hoan phải giải
thích cho nó hiểu chuyện ấy thuộc vào quá khứ rồi, giờ nó
chẳng phải lo lắng nữa. Rồi cô để nó tựa vào cô và bảo nó
ngủ lại đi.
Thằng bé nằm im vì tìm thấy hơi ấm từ người cô cưu mang nó.
Nó lặng yên hưởng nỗi hạnh phúc vừa chớm dậy lúc này. Gần cô,
nó thấy tâm hồn dịu lại, nhất là tai nó đang đón nhận những
nhịp đập đều đều từ trái tim cô. Lại nữa, nó cũng đang lâng
lâng vì vẻ mềm dịu của một bên ngực cô đang là chỗ dựa cho
nó. Nó thấy rõ hơi hướm thơm tho dìu dịu đang tỏa ra từ vồng
ngực êm ấm đó.
Thấy đứa bé đã hạ cơn sợ khiếp, Hoan cũng ngồi yên cho nó
vững bụng. Một nhen nhúm nào đó đồng thời cũng dâng lên từ
từ nơi cô, những thước phim nồng nàn trong đêm trước quay
diễn trong đầu cô lần lượt. Cô hoang mang không rõ phải làm
gì, để đầu thằng bé tựa thì xốn xang mà lấy ra thì lại e cậu
nhỏ sợ.
Cô bấm bụng phải để nó dựa vào cô thêm một lúc nữa, rồi mới
nhẹ nhàng đặt đầu nó nằm xuống. Cô bảo nó : giờ cháu hết sợ
rồi, cố ngủ đi và đừng bao giờ nghĩ đến chuyện không may đã
qua.
Nói xong, cô mau mắn đứng lên trở lại chỗ giường. Lại một
thời gian nghĩ vẩn vơ không sao chợp mắt được. Để rồi cô
thiếp đi khi quá mỏi mệt sau đó.
(Hết Phần 6 ... Xin mời đón xem tiếp
Phần
7)