watch sexy videos at nza-vids!

truyenyy.sextgem.com

HomeTruyện sex dài kỳNhóm XXóm Núi

Truyện Sex Xóm Núi Phần 19



Phần 19

Sau bữa cơm chiều cô Hiền yên lặng lắm, cô vào trong phòng, bước ra thơ thẩn, tôi cũng không hiểu chuyện gì, gõ cửa phòng cô, yên lặng... lát sau cô bảo:
- Cô muốn nghỉ một mình Thuận ạ.

Tôi ngồi ở ngoài coi phim nhưng trong bụng dồn lên bao điều lo lắng, chắc tại cô mệt, hay mình làm cô buồn. Đi ra khoảng bếp, tôi gọt dĩa trái cây, gõ cửa bưng vào, nãy giờ phòng cô không cài chốt, nhìn cô Hiền khuôn mặt nhợt nhạt nằm im thiêm thiếp.
- Cô ơi, cô mệt hả?
- Không có gì đâu Thuận.

Cô Hiền bỗng trở mình ngồi dậy nhìn dĩa trái cây cô cười. Tôi hỏi:
- Sao thế cô?

Cô bảo:
- Đàn ông gọt trái cây nhìn là biết ngay.

Cô như im lặng, lát sau cô hỏi:
- Thuận đừng nghĩ xấu về cô nhé.
- Cháu có nghĩ gì đâu, nãy giờ cháu nghĩ…
- Nghĩ gì?
- Có khi tại cháu có lỗi với cô.
- Không có gì đâu, tại vì với cô nó cũng xảy ra chuyện này lần đầu, làm cô cũng ngượng!
- Sao lại lần đầu?
- Thì lần đầu không phải là chồng của cô!
- Cũng chẳng sao đâu... thôi cô cũng đừng nghĩ ngợi làm gì.
- Nhưng mà cháu giữ mồm giữ miệng nhá, có chuyện gì thì cô chết!

Tôi từ dưới đất lên ngồi cạnh cô, yên lặng ôm cô vào lòng xao xuyến vòng tay, tình cô bông hoa giữa rừng, XÓM NÚI thân yêu, chợt nhớ dì Hương nơi khuất xa vắng lặng.
- Cô ơi...
- Gì hả Thuận.
- Cô đừng buồn nữa nhé.
- Cô có buồn gì đâu, chỉ ngượng muốn chết!
- Sao thế cô?
- Tại anh đấy... còn hỏi!
- Cháu có làm gì đâu, hồi sáng cô bảo cháu về, cháu chỉ ở lại đọc báo chút rồi ra về thôi, có vào chỗ cô khám đâu! Mà có ai nói gì cô thế?
- Hồi sáng, cô y tá đưa cái đầu dò nội soi vào, ngó nghiêng mấy cô ấy cứ cười phá lên, lát sau cô hỏi, chả ai nói gì, hỏi mãi, bà lớn tuổi nhất mới bảo.
- Bảo sao hả cô?
- Chồng chị khoẻ quá.
- Sao họ biết chú ấy khoẻ hả cô?
- Anh người đời à, để hàng đống ở trong đó, người ta soi vào sao chả thấy!
- Thật hả cô?
- Còn không thật nữa à, tối nay cô cấm đấy.

Ờ đúng rồi nội soi thì cái gì chả thấy, tôi cầm miếng dưa đưa ra trước mặt, cô Hiền cứ nhìn, miếng dưa đưa nhẹ lên vành môi, cô cầm lấy cắn từng miếng nhỏ, lát sau cô bảo:
- Thuận này sau này có vợ, nhớ chăm sóc như hồi nãy nhé, người vợ nào cũng xúc động và biết ơn chồng vì những việc như thế.
- Thế chú không làm như thế với cô à?
- Có mà!!!
- Mà sao hả cô?
- Chỉ được mấy ngày đầu thôi, giờ thì mải mê ở tận đâu đâu, từ ngày ngã ba rẽ vào khu nhà máy có mấy cái quán rượu, thì đàn ông cứ như phát cuồng, đêm nào cũng say, nhìn lúc nào cũng như cái rau luộc.
- Cô cũng thông cảm, công việc chú ấy cũng phải giao tiếp rượu chè!
- Rượu gì, phía sau cái quán nghe đâu có cả…
- Cả gì hả cô?
- Thuận lên đó mà hỏi.

Thấy cô có vẻ bức xúc, tôi bảo:
- Hồi sáng lúc ngồi đọc báo có chị bỏ quên cái ví rất nhiều tiền.
- Nó đâu?
- Cháu trả chị ấy rồi, tại cháu nghĩ...
- Nghĩ sao?
- Chị ấy đẹp lắm, và nếu không tìm lại được người ta cũng lo lắng, buồn bã khổ đau và phải bỏ cả buổi đi khám.
- Thế sao người ta tìm được Thuận?
- Lúc cháu ngồi đọc báo, có một chị đi cùng bà cũng lớn tuổi, chắc là mẹ hay người thân, ngồi xuống lan can cạnh cháu nghỉ mệt, lúc đứng lên làm rớt cái vi da cầm tay to và đẹp lắm, cháu giữ lại, cố đợi vì nghĩ thế nào chị ấy cũng ra tìm, khoảng một tiếng sau thấy chị ấy hớt hải đi ra, nhận lại xong chị ấy rút ra tờ 100 dollars cho cháu.
- Thế Thuận có lấy không?
- Không cháu không nhận, hỏi địa chỉ cháu không nói, chị ấy có bỏ vào tay cháu cái carte de visite và bảo, hãy điện thoại và cho chị ấy một cơ hội để đền ơn.
- Ừ thì người ta cũng băng khoăn, khi nào có dịp Thuận đi uống nước với người ta cũng được.

Cô cháu lan man, chuyện trò cảm giác như thân thiết lắm, tôi hỏi:
- Ngày mai, cô cần có mặt ở đó mấy giờ.
- Chắc khoảng 8 giờ ngày mai chỉ soi và thông chỗ tắc.

Tôi cuời rinh rích, cù nhẹ vào nách cô Hiền, bàn tay cô vơ lại phía sau, cấu vào bụng tôi nhoi nhói.
- Á á…
- Cho chết.

Vòng tay ôm cô cục cựa, tuột lên hạ xuống khoản bụng cô ngồi, tôi bảo:
- Thế là tối nay cám treo mà heo nhịn đói!
- Đàn ông các anh, phải cho nhịn đói, để biết cái thèm cái khát thế nào.
- Nhưng mà, có phải chỉ đàn ông chịu thiệt đâu cô, đàn bà cũng khát khao… cũng...
- Cũng gì? Anh có vẻ rành rẽ quá nhỉ, hay là...
- Là gì hả cô?
- Có ai dạy dỗ cả rồi.
- Đâu có ai đâu, chỉ có cô là người dạy dỗ đầu tiên đấy.
- Khó tin quá.
- Cháu nói thật mà, hôm qua cháu cứ là lên mây.
- Thế mây ở trên đó thế nào?
- Thế này này...

Miệng tôi gắn nhẹ vào môi cô Hiền, cô như né tránh lảng ra.
- Sao thế cô?
- Chả sao gì cả, bỏ đói cho biết.
- Thế có mà...

Vòng tay tôi bất ngờ ép lại đôi môi cô Hiền mùi vị dưa lê dìu dịu, ngòn ngọt vị đường, hương thơm trái nhãn cứ dậy cả lên, cả khuôn ngực cô nằng nặng cứ ép dần vào vai tôi nhè nhẹ, bờ lưng cô Hiền mềm mại, thõng ra, cả tôi và cô ngả nhẹ xuống gường, cô vòng tay qua ôm lấy vai tôi, khoảng đùi tròn lẳn sóng đôi xuôi theo, kín hở vồng mu vun đầy ưỡn ra mời gọi.

Cái vuốt tay của tôi hạ thấp, vờn lên cái mu thật đậm xào xạt ngoài lớp vải quần. Thân thể cong lên cô Hiền nín thở ép môi hôn tôi mạnh mẽ…
Cả hai cô cháu bồng bềnh chìm vào nụ hôn đắm đuối, bỗng cô ngửa cổ lảng ra, nhìn tôi dịu dàng cô bảo:
- Thuận này...
- Có gì thế cô
- Thuận có nghĩ hạnh phúc là một món quà mà thượng đế ban cho mọi người không?
- Sao cô lại hỏi cháu như thế?
- Nhưng mà cháu có nghĩ như vậy không?
- Chắc cũng đúng thế cô nhỉ, cháu chưa hiểu nhiều về hai từ hạnh phúc, nhưng cháu thấy có phải đôi vợ chồng nào lấy nhau cũng hạnh phúc cả đâu, ngày xưa ở dưới bệnh viện cùng dãy nhà cũng có hai vợ chồng chỉ vì họ không có con, lục đục suốt rồi cũng chia tay cô ạ.

Thế đấy hai chữ hạnh phúc tưởng rằng giản đơn nhưng đôi khi người ta cảm thấy nó quá xa vời. người ngoài nhìn vào tưởng họ nói cười suốt ngày nhưng có khi đêm về họ lại thở dài quay lưng lại với nhau mỗi người thả tâm hồn họ về một khoảng trời vô định...

- Thế còn cô …..
- Gì hả Thuận
- Ý cháu muốn hỏi, cô có hạnh phúc không?

Cô Hiền bỗng nằm ngửa hẳn ra, mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà, cái nhìn nơi đáy mắt hình như đang đọng lại ở một nơi xa xăm bất tận. Tôi chợt im lặng, cô cũng chẳng nói câu gì... lát sau tôi từ từ ngồi dậy, cô Hiền nằm nghiêng trở lại, bàn tay cô đặt nhẹ lên khoảng đùi trần của tôi. Cô nắn nhẹ, vuốt xuôi xuống đám lông chân, ngón tay dừng lại kéo căng sợi lông. Bất ngờ cô nhổ một sợi làm tôi nhói lên, cô mỉm cười ngó nghiêng sợi lông đen đậm. Cô bảo:
- Lông chân Thuận cũng rậm nhỉ, đầy nam tính. Sao giống…
- Giống ai hả cô?
- Giống bạn trai cô ngày xưa
- Anh… à chú ấy giờ làm ở đâu vậy cô?
- Giờ cũng có gia đình rồi, mấy tháng trước đây bất ngờ cô gặp lại
- Vậy là trước hôm cháu lên XÓM NÚI hả cô?
- Ừ trước đó mấy tháng.
- Thế cảm giác của cô thế nào?
- Nó giống như cô được sống lại mối tình đầu… cứ hư hư, thực thực.
- Chắc thú vị lắm cô nhỉ?
- Ừ cũng thú vị, cái nhìn vô tình khi sau bao năm thấy lại nhau, nó sống lại cảm giác yêu đương của thuở ban đầu. Cả hai đứng im bất động, chôn chặt hai chân, không cất lên lời...

Tôi bỗng mỉm cười nhẹ, ngón tay đưa ra di di trên cánh tay cô, ở nơi cổ tay vẫn còn lớp lông tơ ánh lên dưới ánh đèn bàng bạc...
Cô bảo:
- Cái hôm cháu lên XÓM NÚI hình như trong mắt cô, Thuận là cái gì của bao nhiêu năm trước như bỗng hiện về…

(Hết Phần 19 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 20 )

Trang chủ
© 2013 - 2013 truyenyy.sextgem.com
Thanks to XTGEM